cảm nhận bài thơ nỗi lòng
trung tâm gia sư uy tín tại tphcm thấy rằng “Cảm hoài” là đề tài được viết phổ biến trong văn học trung đại, tiêu dùng để trải lòng, bày tỏ tâm tư sâu kín, những mơ ước chưa thể thực hành của các kẻ bất đắc chí. Bên cạnh các anh hùng lập được nhiều chiến công hiển hách còn biết bao nhiêu người mà cuộc đời, sự nghiệp của họ buộc phải ưng ý thất bại. Từ sự thực chua chát ấy mà thơ ca vươn lên là địa hạt tinh thần, lắng nghe tâm sự của con người. “Cảm hoài” của Đặng Dung là một bài thơ như thế.
Thế sự du du nài nỉ lão hà,
Vô cộng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chúa hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo thứ nhất bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma.
gia sư tiếng anh tại biên hòa xin giới thiệu Đặng Dung là người Hà Tĩnh, con tướng Đặng Tất. Dưới triều Hồ, ông giúp cha cai quản đất Thuận Hóa, nay là tỉnh giấc Quảng Trị. Quân Minh sang xâm lược, nhà Hồ sụp đổ. Hai cha con ông tham dự cuộc khởi nghĩa của Trần Ngỗi. Vì nghe lời gièm pha pha, Trần Ngỗi làm thịt Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân. Ông bỏ Trần Ngỗi và cùng con Nguyễn Cảnh Chân là Nguyễn Cảnh Dị tôn Trần Quý làm cho minh chủ. Ông từng giao chiến có quân Minh hàng trăm trận không nhụt chí. Năm 1414, ông bị giặc bắt đưa về Trung Quốc. Dọc đường, ông nhảy xuống sông tự tử. Đây là bài thơ bày tỏ nỗi lòng của ông trong các năm tháng chí lớn không thành. Giọng điệu bài thơ với nỗi bi phẫn, uất nghẹn của 1 con người có hoài bão nhưng đành bất lực trước thời cuộc.
gia sư anh văn biên hòa thấy bốn câu thơ đầu là tâm cảnh bi phẫn của nhà thơ trước cảnh ngộ và thời cuộc. Hoàn cảnh của Đặng Dung bây giờ đã là một vị tướng già, một sự bi kịch. Việc nước đang rối ren mà con người đành bất lực, chỉ biết hài lòng tuổi già đang tới gần. Thời gian là bất tận nhưng cuộc sống của con người hữu hạn. Nhà thơ đem mẫu vô biên đối lập sở hữu loại hữu hạn khiến cho nổi bật lên lòng băn khoăn của con người mê say sống, ham vật lộn, ham chiến đấu nhưng đang rối bời, bất lực vì tuổi tác, vì tình thế đành cần đắm trong rượu và ca. Đằng sau các câu thơ ấy không chỉ là nỗi lòng băn khoăn day dứt mà thoáng 1 nỗi buồn, một nỗi cảm hoài nhân thế.
trung tâm gia sư tại dĩ an thấy ví như đặt tình cảnh của mình vào giữa cuộc đời, thi sĩ nghĩ suy về thời và thế. Thời và thế xưa nay vẫn là nguyên tố quyết định thành bại của đời người.
“Gặp thời đồ điếu thành công dị
Lỡ vận anh hùng luống nuốt cay.”
Mượn chuyện Phàm Khoái bán thịt chó, Hàn Tín câu cá, cả hai sau giúp Hán Cao Tổ làm bắt buộc nghiệp to để kể chuyện thời thế. “Thời thế tạo anh hùng”, gặp thời với thế thì người thường nhật cũng làm cho buộc phải nghiệp lớn. Mất thời ko thế thì dẫu là người tài ba, hùng chí lỗi lạc thì cũng đành nuốt hận mà thôi. Nguyễn Trãi cùng thời có Đặng Dung từng tâm niệm: “Anh hùng để hận mấy trăm đời” lúc viết về Hồ Quý Ly, một ông vua, 1 nhà cải bí quyết vĩ đại đầu thế kỉ trang bị XV. Nỗi hận của Hồ Quý Ly là nỗi hận ko với “nhân hòa”, còn mối hận của Đặng Dung là nỗi hận của người anh hùng lỡ vận ko sở hữu “thiên thời”. Thế nhưng, sự cảm thán về thời thế không phải để thi sĩ biểu lộ sự bi quan. Con người miêu tả nỗi lòng đấy là con người đánh đông dẹp bắc, đấu tranh mang địch trăm trận vẫn không nản lòng. Con người đấy trình bày tâm trạng bi hùng và ý chí quật cường.
gia sư thăng long thấy bốn câu thơ cuối diễn đạt tâm trạng bi tráng và ý chí quật cường của nhân vật trữ tình. Ý muốn “Xoay trục đất lại” biểu thị muốn nâng đỡ sơn hà nghiêng lệch. “Rửa vũ khí” dịch từ “tẩy binh” trong nguyên tác (Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà). Đặng Dung muốn rửa vũ khí để chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình cho đất nước. Mượn ý thơ của Đỗ Phủ trong bài “Tẩy binh mã”: “An đắc tràng sĩ vãn, thiên hà/ Tịnh tẩy giáp binh trường bất dụng” (Ước gì có tráng sĩ kéo nước sông Ngân xuống/ Rửa sạch vũ khí mãi mãi ko tiêu dùng nữa). Ý nguyện phải chăng đẹp của Đặng Dung là: muốn mang đức độ, anh tài của mình giúp vua giữ yên ổn đất nước, có lại thái bình cho nhân dân. Đó là khát vọng lớn lao của người anh hùng. Nhưng Đặng Dung ko thể thực hành được nguyện ước ấy, vì ông đã già. Chí to mà lực bất tong tâm – “Quốc thù vị báo trước tiên bạch”. Nỗi lòng đó của Đặng Dung bi hùng biết bao. Điều đáng quý hơn cả là ý chí kiên cường biểu hiện trong hình ảnh cuối bài thơ – “Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma” (Dưới nguyệt mài gươm đã bấy chầy). Mài gươm nuôi chí lớn để “sáu trăm đời vẫn còn tưởng thấy nhựa sống lẫm liệt”.
Bài thơ “Cảm hoài” của Đặng Dung trình bày cảm xúc bi tráng của một lão tướng trước tình thế vận nước nguy nan. Bài thơ đi sâu trình bày tâm cảnh nhân vật trữ tình, phần nào biểu thị loại tôi như một sự phá vỡ quy chuẩn thi pháp văn chương trung đại. Chính điều đấy lại càng làm người đọc thêm đồng cảm, mến phục ý chí bất khuất, kiên cường của một con người đứng trước thảm kịch thời thế.
Thế sự du du nài nỉ lão hà,
Vô cộng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chúa hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo thứ nhất bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma.
gia sư tiếng anh tại biên hòa xin giới thiệu Đặng Dung là người Hà Tĩnh, con tướng Đặng Tất. Dưới triều Hồ, ông giúp cha cai quản đất Thuận Hóa, nay là tỉnh giấc Quảng Trị. Quân Minh sang xâm lược, nhà Hồ sụp đổ. Hai cha con ông tham dự cuộc khởi nghĩa của Trần Ngỗi. Vì nghe lời gièm pha pha, Trần Ngỗi làm thịt Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân. Ông bỏ Trần Ngỗi và cùng con Nguyễn Cảnh Chân là Nguyễn Cảnh Dị tôn Trần Quý làm cho minh chủ. Ông từng giao chiến có quân Minh hàng trăm trận không nhụt chí. Năm 1414, ông bị giặc bắt đưa về Trung Quốc. Dọc đường, ông nhảy xuống sông tự tử. Đây là bài thơ bày tỏ nỗi lòng của ông trong các năm tháng chí lớn không thành. Giọng điệu bài thơ với nỗi bi phẫn, uất nghẹn của 1 con người có hoài bão nhưng đành bất lực trước thời cuộc.
gia sư anh văn biên hòa thấy bốn câu thơ đầu là tâm cảnh bi phẫn của nhà thơ trước cảnh ngộ và thời cuộc. Hoàn cảnh của Đặng Dung bây giờ đã là một vị tướng già, một sự bi kịch. Việc nước đang rối ren mà con người đành bất lực, chỉ biết hài lòng tuổi già đang tới gần. Thời gian là bất tận nhưng cuộc sống của con người hữu hạn. Nhà thơ đem mẫu vô biên đối lập sở hữu loại hữu hạn khiến cho nổi bật lên lòng băn khoăn của con người mê say sống, ham vật lộn, ham chiến đấu nhưng đang rối bời, bất lực vì tuổi tác, vì tình thế đành cần đắm trong rượu và ca. Đằng sau các câu thơ ấy không chỉ là nỗi lòng băn khoăn day dứt mà thoáng 1 nỗi buồn, một nỗi cảm hoài nhân thế.
trung tâm gia sư tại dĩ an thấy ví như đặt tình cảnh của mình vào giữa cuộc đời, thi sĩ nghĩ suy về thời và thế. Thời và thế xưa nay vẫn là nguyên tố quyết định thành bại của đời người.
“Gặp thời đồ điếu thành công dị
Lỡ vận anh hùng luống nuốt cay.”
Mượn chuyện Phàm Khoái bán thịt chó, Hàn Tín câu cá, cả hai sau giúp Hán Cao Tổ làm bắt buộc nghiệp to để kể chuyện thời thế. “Thời thế tạo anh hùng”, gặp thời với thế thì người thường nhật cũng làm cho buộc phải nghiệp lớn. Mất thời ko thế thì dẫu là người tài ba, hùng chí lỗi lạc thì cũng đành nuốt hận mà thôi. Nguyễn Trãi cùng thời có Đặng Dung từng tâm niệm: “Anh hùng để hận mấy trăm đời” lúc viết về Hồ Quý Ly, một ông vua, 1 nhà cải bí quyết vĩ đại đầu thế kỉ trang bị XV. Nỗi hận của Hồ Quý Ly là nỗi hận ko với “nhân hòa”, còn mối hận của Đặng Dung là nỗi hận của người anh hùng lỡ vận ko sở hữu “thiên thời”. Thế nhưng, sự cảm thán về thời thế không phải để thi sĩ biểu lộ sự bi quan. Con người miêu tả nỗi lòng đấy là con người đánh đông dẹp bắc, đấu tranh mang địch trăm trận vẫn không nản lòng. Con người đấy trình bày tâm trạng bi hùng và ý chí quật cường.
gia sư thăng long thấy bốn câu thơ cuối diễn đạt tâm trạng bi tráng và ý chí quật cường của nhân vật trữ tình. Ý muốn “Xoay trục đất lại” biểu thị muốn nâng đỡ sơn hà nghiêng lệch. “Rửa vũ khí” dịch từ “tẩy binh” trong nguyên tác (Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà). Đặng Dung muốn rửa vũ khí để chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình cho đất nước. Mượn ý thơ của Đỗ Phủ trong bài “Tẩy binh mã”: “An đắc tràng sĩ vãn, thiên hà/ Tịnh tẩy giáp binh trường bất dụng” (Ước gì có tráng sĩ kéo nước sông Ngân xuống/ Rửa sạch vũ khí mãi mãi ko tiêu dùng nữa). Ý nguyện phải chăng đẹp của Đặng Dung là: muốn mang đức độ, anh tài của mình giúp vua giữ yên ổn đất nước, có lại thái bình cho nhân dân. Đó là khát vọng lớn lao của người anh hùng. Nhưng Đặng Dung ko thể thực hành được nguyện ước ấy, vì ông đã già. Chí to mà lực bất tong tâm – “Quốc thù vị báo trước tiên bạch”. Nỗi lòng đó của Đặng Dung bi hùng biết bao. Điều đáng quý hơn cả là ý chí kiên cường biểu hiện trong hình ảnh cuối bài thơ – “Kỷ độ Long Tuyền đái nguyệt ma” (Dưới nguyệt mài gươm đã bấy chầy). Mài gươm nuôi chí lớn để “sáu trăm đời vẫn còn tưởng thấy nhựa sống lẫm liệt”.
Bài thơ “Cảm hoài” của Đặng Dung trình bày cảm xúc bi tráng của một lão tướng trước tình thế vận nước nguy nan. Bài thơ đi sâu trình bày tâm cảnh nhân vật trữ tình, phần nào biểu thị loại tôi như một sự phá vỡ quy chuẩn thi pháp văn chương trung đại. Chính điều đấy lại càng làm người đọc thêm đồng cảm, mến phục ý chí bất khuất, kiên cường của một con người đứng trước thảm kịch thời thế.